Nhãn

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Cuộc trốn tìm của hạnh phúc gia đình

Hai tiếng gia đình nghe thật giản đơn , nhưng nó tiềm ẩn những gì thân thương nhất của mỗi một con người. Ai trong chúng ta từ khi được sinh ra cho đến khi thành đạt trong đời , cũng đều mong mình sẽ có một gia dinh hạnh phúc , luôn rộn ràng tiếng cười đùa của những người nhà yêu. Thế nhưng hiện nay khi xã hội càng phát triển thì những mối giao thiệp trong gia dinh càng trở nên rời rạc và lỏng lẻo dần. Mâm cơm gia dinh không còn tròn mà bắt đầu lệch về một phía bởi sự trống vắng của các thành viên. Địa ngục ta chạy xuôi ngược theo nhịp trôi của thời kì nhưng có ai kéo được 24 tiếng đồng hồ dài thêm để quan hoài đến nhau? Những bữa ăn không còn âm vang tiếng trò chuyện của xuân huyên và con cái , mà thay vào đó là sự im lặng đáng sợ. Không ít những đứa con cả tuần không gặp mặt bác mẹ , cả gia đình như đang chơi một cuộc trốn tìm. Những lời tâm tư , những sẻ chia , những câu chuyện gia dinh như dần trôi vào quá khứ. Hai chữ viết gia dinh bỗng chốc nhòa dần đi giữa cuộc sống hiện tại…Đêm nay , gã đã gặp thêm một vẻ mặt thế cục trong thế giới blog - thế giới biết chừng nào số phận , cảnh đời diễn ra thật hơn những gì diễn ra trong cuộc sống hàng ngày. Đọc những dòng chữ của một thanh niên đang bước vào tuổi trưởng thành viết cho ba mẹ mà lòng gã dâng lên nỗi xót xa… Một câu chuyện buồn , thật buồn của một gia dinh trí thức gồm ba ngọn sáp ong , xanh , hồng mà mỗi ngọn nến được thắp lên chỉ sáng cho riêng mình mà thôi. Câu chuyện tưởng như thường có trong thời đại hiện nay , nhưng nó đã hiện hữu trong mỗi ngõ ngách của đời thường và để lại những dư chấn đến tê lòng cho những đứa con. “Sao mẹ không nghĩ suy và thẳng hơn trong hành động. Sao ngày nào mẹ cũng than thở , ca cẫm mãi cái điệp khúc ấy với con. Mẫu thân có biết cứ mỗi sáng sáng mẹ lên ngồi cạnh con , nhìn con là con đã rùng mạnh toàn thân một cách bất ngờ lo sợ. Rồi mẹ lại bắt đầu tra tấn tâm tưởng con bằng những vấn đề chẳng thể cứu chữa của cái gia đình thối nát này. Con đã cạn lời với mẹ , sao mẹ chẳng thể quyết định? Mẹ luôn bảo nguyên do là vì con nhưng hình như mẹ không dám mang cái tiếng rằng người có gia dinh đổ vỡ? Sao mẹ cứ đun đẩy bổn phận lên cho con khi đúng ra việc đó phải là do mẹ quyết định. Mẫu thân cũng biết đây không phải là chuyện của con , đây chính là chuyện riêng của "một cặp vợ chồng" kia mà? Đừng bạo lực đầu óc con mỗi ngày nữa. Con sẽ điên mất thôi…Sao ba không dẹp … cái tính gia trưởng ngu ngốc của mình đi. Sống cái kiểu đó chỉ làm khổ vợ con chứ được mỗi cái gì. Ba biết không , trên đời này chắc hiếm người trai tráng nào như ba. Tại sao lại có những nghĩ suy và hành động lạ lùng như thế. Con cháu , phu phụ họ hàng gì của ba và hai mẹ con - ai quan yếu hơn? Ba chẳng thể cân đo đong đếm một cách kỹ lưỡng hơn được sao. Đúng là việc hai thằng cháu của ba hiện ra trong nhà này - chỉ hai tháng thôi đã phá tan cái hạnh phúc mà con đã gắng gổ vun đắp dùm hai người. Nhớ những hôm CN cả gia đình ta ngồi cà phê để cùng nhau tìm hướng giải quyết những điều chưa được của cá nhân chủ nghĩa mỗi người hay không? Con đã phân tích cạn lời , chỉ ra những điều mà bản thân ba cũng hiểu là sai trái. Ba hứa sẽ thay đổi nhưng rồi đâu cũng hoàn đấy.” Đọc những dòng bạn trẻ viết mà gã cảm thấy dâng lên một nỗi buồn da diết. Còn đâu nữa hình ảnh một mái ấm gia dinh hạnh phúc , nơi đó đầy và ấm tiếng cười đùa của cha , mẹ và con. Còn đâu nữa nét long lanh hạnh phúc từ những ngọn nến luôn thắp lên những ngọn lửa thương yêu , thay vào đó là những u uất suốt cùng trong lòng con trẻ...Trong đầu gã vang lên những ca từ thật gây được tình cảm mến thương ở người khác mà mình từng yêu thích từ thời trai trẻ...“Ba là cây sáp ong , Mẹ là cây nến xanh , Con là cây nến hồng…”Khúc nhạc rộn rực khó chịu như chạm vào nỗi buồn riêng mỗi con người trong suốt gia đình nhỏ này. Dẫu biết là câu chuyện riêng của mỗi gia dinh , nhưng trong đầu gã cứ bị ám ảnh những dấu hỏi của một đứa con dành cho xuân huyên mình. Mỗi một dấu hỏi như một vết dao cứa sâu thêm vào vết thương đang rỉ máu…Như một nghịch lý , hai tiếng gia đình gần gụi đến thiêng liêng hóa ra xa lạ đến lạnh nhạt. Khi mỗi người trong suốt gia dinh dường như quên dần bổn phận và tình thương dành cho những người còn lại. Họ mải mê xốc vào những vòng xoáy riêng của mình , để rồi sau chót không biết có nhận ra rằng chính mình đã dập tắt những ngọn lửa thương yêu ngay trong chính thị gia đình của mình? Ngọn nến nào sẽ nghiêng mình thắp sáng để cho cả ba ngọn nến bừng lên một niềm thương yêu hạnh phúc?"Ba là cây sáp ong , Mẹ là cây nến xanh , Con là cây nến hồng , Ba ngọn nến long lanh , Thắp sáng một gia dinh…"Khi một que diêm được thắp lên , làm sao cho ngọn nến thứ nhất sẽ nghiêng mình thắp sáng cho ngọn nến thứ hai và cùng thắp cho ngọn nến thứ ba bừng lên niềm tin yêu. Bổn phận đầu tiên thuộc về những người cha , người mẹ. Những người đúng ra phải luôn là người không những thắp mà còn phải giữ cho ngọn lửa gia đình ngày qua ngày bùng lên những ấm áp. Thế nhưng chính những người chủ gia dinh lại là người dập tắt đi niềm được tràn đầy hy vọng và cuộc sống của những đứa con. Những người con đã trưởng thành có bao giờ tự hỏi lại mình đã thực sự là chiếc cầu nối gắn kết ba mẹ lại với nhau khi sóng gió đi qua gia dinh mình? Đằng sau mỗi một cuộc đổ vỡ của một gia đình là gì? Người cha , người mẹ có xác xuất mỗi người sẽ chọn cho mình một hướng đi , một ngã rẽ mới trong thế cục. Còn lại tương lai và cuộc sống của những đứa con sẽ ra sao khi trong ký ức chúng đong đầy những uất ức đau buồn?«Con chán lắm rồi khi con đã nói rất nhiều nhưng ba vẫn thế. Đó chính là lý do mà gần hai tháng nay con không mở lời với ba dù chỉ là một câu! Ba hãy tự hiểu tại sao mình bị cư xử như thế... À ba à , con quên "khoe" với ba là nhờ ba mà con bây chừ trong vấn đề tính cách cũng là một kẻ thất bại! Không ai còn có xác xuất chịu đựng được tính tình của con. Họ ghê sợ con , họ căm thù con! Mà cũng đúng thôi , vì tính cách và cách cư xử của con bây chừ chính là nỗi ác mộng của họ từng đêm. Ba thì mất mẹ , con thì mất đi người mình yêu. Sung sướng quá phải không ba?Thế là xong... Mọi chuyện kết thúc trong nhẹ nhàng… 25 năm có lẽ cho một chuyện tình và một gia dinh đã đi đến hồi kết… Từ nay không còn bầu không khí ngột ngạt , những cái thở dài nao lòng hay những cái bước chân nặng nề. Từ nay sẽ thôi không còn chung một con đường. Cứ việc tưởng chẳng thể thỏa thuận để cùng nhau giải quyết vấn đề… Cứ tưởng cứ mãi mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn này. Thế nhưng , hãy nhìn vào thực tiễn chuyện gì đến cũng sẽ đến. Quan yếu nó có tốt đẹp hay không! cảm ơn ba mẹ , cảm ơn sự hiệp tác của mọi người để mọi chuyện có xác xuất có cái kết , tuy không như ai trông đợi nhưng nó cũng không làm mất đi những tính cách sau chót của nhau. Dù có từ bữa nay có ra sao , con vẫn là con của hai người , một điều chẳng thể phủ nhận.Cám ơn tất cả những gì hai người đã dành cho con!”Cám ơn tất cả... Đọc mà gã cứ day dứt về con đường phía trước của người bạn trẻ. Bạn ơi , khi những ngọn nến trong một gia đình vẫn thắp sáng hàng đêm , nhưng mỗi ngọn nến đều chỉ thắp sáng cho riêng mình và chẳng thể cùng nhau tạo nên một thứ ánh sáng long lanh , đằm ấm - Ánh sáng hạnh phúc , thì rỏ rành những ngọn nến chẳng thể truyền được ánh sáng và hơi ấm cho nhau , dù chúng đứng cùng trên một chân nến. Có bao giờ bạn tự hỏi thứ ánh sáng mình đang thắp lên trong chính căn phòng của mình có phải là thứ ánh sáng mà mọi người mong đợi? Nếu không thì mình sẽ cháy lên một lửa như thế nào để cùng gây nên một thứ ánh sáng hòa hợp yêu thương? Cuộc sống tính cách của bạn sẽ đi về đâu khi trái tim tưởng hình như mạnh mẽ lại đang bị thương tổn trầm trọng? thế cục còn rất dài , bạn còn cả một tương lai phía trước. Hãy tin rằng vẫn còn có nhiều con người đẹp và thuần khiết sẽ đến với bạn. Mai này bạn sẽ tìm thấy một người con gái thương yêu mình hết dạ và sẽ cùng mình vun đắp cho một cuộc sống gia đình thực sự. Hãy luôn thắp sáng ngọn lửa được tràn đầy hy vọng và thương yêu khi bạn đến với một ai đó , và đừng quên rằng bạn cũng là một trong ba ngọn nến tạo nên ánh sáng long lanh của một gia dinh hạnh phúc. Hãy là ngọn nến biết nghiêng mình thắp sáng cho ngọn nến thứ hai và cùng thắp cho ngọn nến thứ ba bừng lên niềm tin yêu. Mong mỏi cho bạn có được một gia dinh nhỏ hạnh phúc trọn vẹn! Đêm dần trôi…Nghĩ đi gia dinh nhỏ của mình….Gã tự nhủ với lòng…Mãi mãi là ngọn nến biết san sớt yêu thương... gia dinh , gia đình…Chỉ là hai chữ thôi , nhưng sao quá thiêng liêng! Gửi từ blog Trần Cường: “I AM ME: Gã. Một thằng khùng – Lazy Puppy. Được sinh ra trong những năm tháng cuối chiến tranh...” Nhạc chờ đặc biệt cho "dế yêu" của bạn!Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết , đường link blog muốn san sớt về chức vị blogviet@vietnamnet.vn ( vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu để trở về của bạn sớm được đăng )Chép link sau vào thời hạn đọc Feed ( RSS ) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: /rss/vnn_blogviet.rss .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét